Nỗi buồn kẻ chợ
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nỗi buồn kẻ chợ
Người quê ra tỉnh đã lâu
Hoá dân “kẻ chợ”, còn đâu nét làng?
Xôn xao lá ngọc cành vàng,
Chợt chiều thu lạnh, nhớ sang cội cành…
Lá xanh chẳng tỏ đã đành
Người tóc bạc cũng chẳng rành quê cha.
Nghe đâu… ngày ấy còn bà…
Bảo rằng quê nội như là… xứ Đông….?
Mịt mù mồ mả cha ông,
Ở đâu, hương khói, ai trông bao giờ?
Sống vô tâm đến bất ngờ
Bẵng đi quên cả bến bờ đợi trông….
Gốc tích không, quá khứ không
Người quê chỉ có vợ chồng với nhau.
Giật mình, gió nổi trên đầu,
Người manh mảnh nhẹ, theo tàu lá … bay…
Hoá dân “kẻ chợ”, còn đâu nét làng?
Xôn xao lá ngọc cành vàng,
Chợt chiều thu lạnh, nhớ sang cội cành…
Lá xanh chẳng tỏ đã đành
Người tóc bạc cũng chẳng rành quê cha.
Nghe đâu… ngày ấy còn bà…
Bảo rằng quê nội như là… xứ Đông….?
Mịt mù mồ mả cha ông,
Ở đâu, hương khói, ai trông bao giờ?
Sống vô tâm đến bất ngờ
Bẵng đi quên cả bến bờ đợi trông….
Gốc tích không, quá khứ không
Người quê chỉ có vợ chồng với nhau.
Giật mình, gió nổi trên đầu,
Người manh mảnh nhẹ, theo tàu lá … bay…
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|